Thời gian cứ mải miết trôi đi, cuốn những kỉ niệm xa vòng tay, cuốn những môi hôn vào quên lãng. Chỉ còn lại trong em những tiếc nuối vô hình.
Mối tình đầu như mơ dưới mái trường. Những kỉ niệm vàng nghiêng bóng nắng. Em vẫn nhớ. Còn anh, thì đã quên? Em không trách anh bởi cuộc sống là thế. Khi đã xa nhau, người ta có quyền quên một người cho dù họ đã có biết bao nhiêu hứa hẹn. Chỉ bởi vì khi ấy, tình yêu đã không còn.
Có bao giờ tình đầu là tình cuối không anh nhỉ? Em vẫn nghĩ điều ấy chỉ có trong những câu chuyện tình yêu trên phim ảnh. Em đã ngưỡng mộ họ - những người đã có một kết thúc tốt đẹp với mối tình đầu của mình. Và xót xa cho chính tình yêu em đã mất. Không bao giờ em hiểu được rằng, giây phút em quay lưng rời khỏi anh là một trong những giây phút ngốc nghếch nhất của cuộc đời.
Kể cả khi người ta đã có những mối tình thứ hai, thứ ba thì tình đầu vẫn còn nhiều vương vấn. Ngồi ăn tại một quán kem cũ, lại nhớ những ngày đầu tiên ấy, con người đầu tiên ấy. Khi nhắm mắt hôn một bờ môi ai đó, lại nhớ chiếc hôn đầu tiên rụt rè, bỡ ngỡ. Và khi dạo qua một con đường nhỏ, lại thấy vòng tay bỗng xa lạ, hờ hững. Những tháng ngày yêu đương trẻ dại cứ quấn quýt mãi không nguôi, đến mức mà đôi khi em tự hỏi: liệu có phải em đang yêu? Hay chỉ có tình yêu đầu đã trôi xa kia mới thực sự là tình yêu?
Người ta thường nhớ mãi những gì thuộc về đầu tiên bởi người ta nếm trải nó bằng những cảm xúc háo hức, hồi hộp và ngập tràn hi vọng. Ngay cả cái run rẩy rùng mình đầu tiên khi cắn một miếng kem giữa mùa đông cũng trở thành kỉ niệm chẳng thể nào quên.
Nhưng em cũng biết rằng… Tháng năm không ở lại. Chính vì vậy tình yêu đầu cứ đi qua như những ngày cổ tích. Bởi em không còn đủ ngây thơ để yêu ai thật khờ dại và chân thành. Bởi những đam mê của những ngày xưa cũ đã vùi mình trong một góc nhỏ của trái tim - một góc nhỏ đầy nắng. Mỗi khi cuộc đời đẩy em ngã, chỉ có góc nắng yên lành trong trái tim em là nguyên vẹn. Cho em biết tháng năm dẫu xa mãi nhưng tình yêu còn ở lại…
Bỗng một chiều nay em trở về tháng Ba sưa trắng, chợt nhận ra anh đã xa mãi theo mùa…